Showing posts with label Nguyễn Phú Trọng. Show all posts
Showing posts with label Nguyễn Phú Trọng. Show all posts

Friday, May 3, 2013

Sự thật về “điềm gở trước Hội nghị Trung ương 7”?

Lướt qua một vài trang blog lề trái tôi thấy bài viết có tiêu đề rất kêu “điềm gở trước Hội nghị Trung ương 7”, nội dung chủ yếu viết về việc “cách đây vài tuần, giữa trời phong quang, tự nhiên vân vũ ở đâu kéo về, mưa to trút xuống làm sạt hẳn tường đình làng Lại Đà (Đông Hội – Đông Anh)… Không biết đây là điềm gì vì Lại Đà là quê hương của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và việc này có gì linh ứng với diễn biến Hội nghị Trung ương 7 sắp diễn ra, nhưng xét về duy tâm, việc sạt đình thường báo những điều hung, gở…”.
Tôi nghĩ tác giả bài viết trên chí ít cũng là người có học vấn mà không hiểu sao lại mê muội tin vào những điều mê tín, rồi lồng ghép ý chủ quan của mình rằng “điềm gở trước Hội nghị Trung ương 7”, ắt hẳn còn có một nguyên do khác. Người xưa có câu “nói có sách, mách có chứng”,ngay khi đọc xong tôi liền tìm kiếm những thông tin liên quan để kiểm chứng tính sát thực và ngọn nguồn bài viết nhưng không hề có báo đài nào đưa tin về sự việc trên. Rõ ràng nguồn tin này có cái gì đó bất thường, nếu thật sự có chuyện “đình làng Lại Đà bị sạt” thì ắt hẳn trong bài viết phải có hình ảnh minh họa cụ thể, nhưng đằng này lại không có tấm hình nào hết. Vậy thì, chỉ có một câu trả lời cho việc này rằng đây chẳng qua chỉ là một bài viết bịa đặt, dựng chuyện, gây hoang mang, nguy hại đến Tổng Bí thư ngay trước thềm Hội nghị Ban chấp hành Trung ương 7?

Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng

Xưa nay, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được người dân biết đến như một người lãnh đạo liêm khiết, trước thực trạng một số cán bộ, đảng viên bị thoái hóa phẩm chất chính trị, Tổng Bí thư đã một lòng kiên quyết phải loại bỏ những cán bộ làm sâu mọt ra khỏi đội ngũ để làm trong sạch Đảng, và vấn đề này đã trở thành một trong những nội dung cốt lõi trong Nghị quyết Trung ương 4 về “Một số vấn đề cấp bách trong xây dựng Đảng hiện nay”. Điều này cho thấy Tổng Bí thư là người dám nói dám làm và sẵn sàng đương đầu với khó khăn, thách thức để làm sạch nội bộ Đảng, diệt tận gốc căn bệnh xói mòn đạo đức chính trị của Đảng viên đã và đang làm hại đất nước. Bên cạnh hình ảnh một Tổng Bí thư cương nghị với cái xấu thì Tổng Bí thư là một người khiêm nhường, giản dị và chan hòa cả khi tiếp xúc với đại biểu, báo giới và người dân. Tôi nhớ, Đại văn hào William Shakespeare từng nói: “Sự giản dị và khiêm tốn là thứ xa xỉ nhất của bậc trưởng giả”. Nhưng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã biết sử dụng thứ xa xỉ ấy đúng lúc, đúng chỗ.
Đình Lại Đà
Đình Lại Đà
Hiện nay, Hội nghị Trung ương 7 của Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam đã chính thức khai mạc vào sáng ngày 2/5, tại Hà Nội với trọng tâm chủ yếu nói về các vấn đề tiếp tục đổi mới, hoàn thiện hệ thống chính trị từ Trung ương đến cơ sở; đổi mới, tăng cường sự lãnh đạo của Đảng đối với công tác dân vận; Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992; Sơ kết một năm thực hiện Nghị quyết Trung ương 4 về xây dựng Đảng; quy hoạch cán bộ cấp chiến lược;… và một số vấn đề quan trọng khác.
Rõ ràng, trong bài viết “điềm gở trước Hội nghị Trung ương 7” đã có kẻ đứng sau dựng chuyện một cách trắng trợn, mục đích rõ nhất là nhắm vào Tổng Bí thư hay sâu xa hơn còn những ý đồ đáng sợ hơn. Tóm lại dù vì mục đích gì thì việc sử dụng Đình làng một chốn tôn nghiêm, linh thiêng trong tiềm thức người Việt để thực hiện những mưu đồ cá nhân cũng là những hành động đáng lên án và không thể chấp nhận được. Nếu những việc làm như thế này không sớm bị ngăn chặn triệt để thì không biết chúng sẽ còn tiêm nhiễm vào trong đầu người đọc những thông tin xuyên tạc nguy hiểm như thế nào?
Bạn đọc Phan Vinh
(Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả) / Nguyễn Tấn Dũng

Friday, April 26, 2013

Buồn thay cho “Một góc nhìn khác”


Trương Duy Nhất vốn là một nhà báo “lề phải”, nhưng vì không khoái cái gò bó, “bồi bút” nên Nhất lập blog “Một góc nhìn khác” để được tự do “làm báo” theo ý mình.

Ban đầu blog của Nhất là một hiện tượng, với nhiều bài góc cạnh, sắc sảo kiểu như bài“Nhóm thương binh côn đồ & bà Lê Hiền Đức” nên blog được nhiều người đọc. Nhưng gần đây những bài góc cạnh đó hiếm hoi dần, thay vào đó khá nhiều bài dạng câu view, lá cải, kiểu như bài “Tổng bí thư và Thủ tướng nên ra đi”. Đọc bài này có cảm tưởng như Nhất chọn cách chém gió thay vì duy trì “góc nhìn”của mình.

Nhất khóa cửa nhà ra đi như một “thám tử” nhưng xa rời cuộc sống …
Chắc Nhất không đến nối thiểu năng mà không biết cái cơ chế tập thể lãnh đạo và cùng chịu trách nhiệm ấy thì “Tổng bí thư”, “Thủ tướng” có được “toàn quyền” đâu, việc quy trách nhiệm cá nhân tuyệt đối này chỉ tồn tại ở nước cộng hòa tổng thống. Nói khơi khơi kiểu như Nhất phán thế này thì Obama cũng “nên ra đi” khi kinh tế Mỹ phục hồi chậm chạp, không đảm bảo an ninh cho đất nước, thất nghiệp tràn nan, Tiến sỹ phải làm những việc hạ cấp, không đủ sống,… Có mỗi đạo luật kiểm soát súng đạn mà mãi chẳng vận động được Quốc hội nhất trí, đạo luật về bảo hiểm y tế bắt buộc được xem như nền tảng chính sách của Đảng Đân chủ cũng chẳng làm nên hồn!.
Nhất phán thì cứ phán chứ cả bộ máy Quốc Hội, Đảng họp tới họp lui, kiểm điểm lên kiểm điểm xuống mới lòi ra được 2 vị Tổng bí thư, Thủ tướng ấy chứ. Các vị ấy “lên”, “xuống” gắn với lộ trình chứ, đâu phải “tự do” như Nhất, thích thì làm, không thích thì nghỉ! Khi kêu 2 vị ấy không làm được đất nước “tiến bộ”, thì giải pháp của Nhất là “Để cứu vãn tình hình kinh tế và chính trị lúc này, chỉ có một cách: Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải ra đi.” nghe có gì đó không ổn lắm, không hơn chém gió là mấy. Nếu 2 vị ấy ra đi mà cứu được cuộc khủng hoảng kinh tế, chính trị này xem ra cả thế giới nên học giải pháp của Nhất!
Chắc do xa rời nghề báo, với những ưu thế về phương tiện tác nghiệp, quan hệ xã hội, “nền tảng vật chất” cho ngòi bút chuyên nghiệp hành nghề không còn nên dần dần những bài viết góc cạnh ấy hiếm hoi dần. Có lẽ vì thế, để duy trì khát khao làm báo bằng blog, Nhất phải chuyển sang những chuyện câu view kiểu này thì “bất ổn” rồi. Những chủ đề nhân sự, bộ máy “cung đình” này Nhất làm sao chém gió bằng vua, quan hay dân làm báo được, họ có cả đội ngũ “biên tập” đa dạng, phong phú mà còn nhanh chóng chết yểu khi “nguồn” cạn kiệt, nữa là Nhất ngồi nhà, tự “cô lập” mình với cái laptop, sống trong “thế giới ảo” thì làm sao đú nổi.
Tiếc cho Nhất, tiếc cho một cây bút góc cạnh đã cùn, cằn, cỗi. Chuyện của Nhất khiến ta liên tưởng đến giới nhà báo, nhà văn thời Liên Xô hay trước đổi mới của ta, cứ kêu chính quyền kìm kẹp, mất tự do nên chẳng có tác phẩm hay. Ấy nhưng khi được “tự do”, thì chính những nhà văn, nhà thơ của Liên Xô ấy cũng chẳng làm được cái gì ra hồn. Các nhà văn, nhà thơ nước ta khéo giờ còn thê thảm hơn. Nguồn căn có phải là sự “gò bó”, “định hướng”, không hẳn thế, bút lực nằm ở “nguồn mực” từ dữ liệu cuộc sống, từ chính tài năng “trong sáng” của họ cùng với nhiệt huyết cống hiến kia.
Giống như Nhất, được “tự do” làm báo, nhưng vì thiếu “hơi thở cuộc sống” nên dù góc cạnh đến mấy, cũng trở nên cùn mài, rồi tự biến mình thành lá cải, chém gió như bao “nhà báo” tự phát khác. Có lẽ đến lúc Nhất nên “định hướng” lại cho mình, nếu không cũng sẽ “uổng phí một đời tài hoa”!
DLV(Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả)  / nguyentandung.org